Ngồi lại trong những phút giây lặng yên, tôi thường tự hỏi: điều gì đã khiến mình gắn bó với công việc thiện nguyện suốt những năm qua? Có lẽ, đó là ánh mắt đầy khắc khoải của những cụ già neo đơn, tiếng khóc của những đứa trẻ bệnh tật, hay những câu chuyện đời đầy nước mắt của những mảnh đời nghèo khó. Tất cả đã trở thành động lực thôi thúc tôi cùng Chi hội Hoài An không ngừng cố gắng để giúp đỡ những người cần đến mình.
Những khó khăn trên hành trình sẻ chia
Hành trình chăm lo cho người nghèo chưa bao giờ là dễ dàng. Có những ngày tôi và các anh chị trong Chi hội lặn lội khắp các thôn xóm xa xôi, trên những con đường đất đỏ đầy bụi bặm, chỉ để mang đến một túi gạo, một hộp sữa hay một chiếc chăn ấm cho bà con. Nhìn những căn nhà rách nát, những bữa cơm đạm bạc của người nghèo, lòng tôi trĩu nặng.
Mỗi lần tiếp xúc với các bệnh nhân nghèo, tôi càng thêm thấm thía sự vất vả của họ. Có người phải bán cả tài sản, vay nợ chồng chất chỉ để giữ lại sự sống. Có những gia đình phải chấp nhận chia xa, để người thân một mình chống chọi với bệnh tật nơi xa lạ. Chứng kiến cảnh đó, tôi không thể ngồi yên.
Nhưng thực tế đôi khi quá khắc nghiệt. Chi hội Hoài An tuy nỗ lực hết mình nhưng nguồn lực có hạn, trong khi nhu cầu giúp đỡ ngày càng lớn. Có những lúc chúng tôi cảm thấy bất lực khi không thể đáp ứng hết những lời cầu cứu. Đó là những đêm tôi trăn trở, tự hỏi mình liệu đã làm đủ hay chưa.
Niềm hy vọng từ sự chung tay của cộng đồng
Dù khó khăn là vậy, tôi vẫn luôn tin rằng, chỉ cần còn tình yêu thương, mọi điều kỳ diệu đều có thể xảy ra. Chính sự đồng hành của các mạnh thường quân, các nhà hảo tâm đã giúp Chi hội chúng tôi vượt qua những thử thách.
Những chuyến xe đầy ắp gạo, thực phẩm, thuốc men được gửi đến từ các nhà hảo tâm đã làm ấm lòng biết bao gia đình. Những khoản tiền quyên góp dù lớn hay nhỏ đều mang theo tấm lòng của người cho, thắp lên hy vọng cho những cuộc đời bất hạnh.
Tôi nhớ mãi câu chuyện về cụ ông ở xã Ân Mỹ, sống một mình trong căn nhà xiêu vẹo. Khi nhận được sự hỗ trợ từ Chi hội, cụ nắm lấy tay tôi, nghẹn ngào nói: “Nếu không có mấy đứa, chắc Tết này tôi cũng không qua nổi.” Đó là khoảnh khắc tôi hiểu rằng, những nỗ lực của mình và Chi hội thật sự có ý nghĩa.
Mong mỏi một hành trình bền vững hơn
Nhưng để có thể chăm lo tốt hơn cho người nghèo và bệnh nhân nghèo, chúng tôi cần nhiều hơn sự chung tay, đồng hành của cộng đồng. Mỗi tấm lòng, mỗi sự hỗ trợ dù nhỏ bé đều là một viên gạch xây nên cây cầu yêu thương, nối dài hành trình thiện nguyện.
Tôi mong rằng, sẽ có thêm nhiều mạnh thường quân, nhà hảo tâm đến với Chi hội Hoài An. Không chỉ là sự đóng góp vật chất, mà còn là sự sẻ chia, động viên để chúng tôi tiếp tục vững bước trên hành trình này.
Bản thân tôi không dám mơ đến những điều lớn lao. Tôi chỉ mong sao không còn ai phải chịu đói, chịu rét trong những ngày Tết, không còn ai phải khổ sở chống chọi bệnh tật trong tuyệt vọng. Mong rằng, mỗi người khi nhận được sự giúp đỡ sẽ có thêm niềm tin vào cuộc sống, và nếu có thể, họ sẽ trở thành những người tiếp tục lan tỏa yêu thương.
Chung tay vì một xã hội nhân ái
Hành trình thiện nguyện là một con đường dài, đôi khi đầy chông gai. Nhưng chỉ cần còn tình yêu thương, tôi tin rằng mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Tôi hy vọng rằng, với sự chung tay của tất cả chúng ta, sẽ có thêm nhiều mùa xuân trọn vẹn, nhiều nụ cười hạnh phúc được nở trên môi những mảnh đời bất hạnh.
Tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành đến tất cả những tấm lòng đã và đang đồng hành cùng Chi hội Hoài An. Chính sự quan tâm và sẻ chia của mọi người đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi và những người làm công tác thiện nguyện. Hãy cùng chúng tôi lan tỏa yêu thương, để mỗi ngày trôi qua đều là một ngày ý nghĩa.